Vẫn là tia nắng mới đánh
thức ta dậy sau một giấc ngủ sâu. Ta mỉm cười với nắng mới. Ta mỉm cười
với chính ta. Mỉm một nụ cười để bắt đầu một ngày mới thật là khoan thai
và dễ chịu. Như thi hào Nguyễn Du đã từng nói: “Trăm năm trong cõi
người ta”, nếu đời người là một trăm năm thì trong ngần ấy thời gian kể
từ lúc này, ta có sống đúng nghĩa với sự sống hay không cũng bắt đầu từ
hôm nay.
Ta biết nếu ngày hôm nay
ta sống được thảnh thơi, hạnh phúc thì khoảng thời gian còn lại của đời
ta, cũng sẽ là một chuỗi ngày hạnh phúc. Nhưng tìm an lạc, hạnh phúc ở
đâu? An lạc, hạnh phúc chỉ có mặt ngay bây giờ và ở đây trong giây phút
hiện tại. An lạc, hạnh phúc là sự sống đang diễn ra tương tục trong từng
giây phút.
Khi thở vào ta biết ta đang thở vào, khi thở ra ta biết ta đang thở ra. Duy trì ý thức chánh niệm về hơi thở là một trong những cách đưa thân và tâm trở về với giây phút hiện tại. Là cách mà ta có thể tiếp xúc được dòng tương tục mầu nhiệm của sự sống.
Ta bắt đầu một ngày mới với chủ quyền của chính ta. Ta không để thế lực của lo âu, quên lãng, hay những hờn giận, trách móc… lấy đi nữa. Ta là chủ nhân ông của chính mình. Khi ta là chủ nhân ông của chính mình thì ta sẽ không lỗi hẹn với sự sống.
Khi thở vào ta biết ta đang thở vào, khi thở ra ta biết ta đang thở ra. Duy trì ý thức chánh niệm về hơi thở là một trong những cách đưa thân và tâm trở về với giây phút hiện tại. Là cách mà ta có thể tiếp xúc được dòng tương tục mầu nhiệm của sự sống.
Ta bắt đầu một ngày mới với chủ quyền của chính ta. Ta không để thế lực của lo âu, quên lãng, hay những hờn giận, trách móc… lấy đi nữa. Ta là chủ nhân ông của chính mình. Khi ta là chủ nhân ông của chính mình thì ta sẽ không lỗi hẹn với sự sống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét